YÊU ...!
...................... Tớ đã yêu...........
HẠNH PHÚC....................!
.......................Tớ đã hạnh phúc.............
ĐAU KHỔ..........
.................. Tớ đã đau khổ.................
CHẤP NHẬN.............!
......................Tớ củng đã học cách chấp nhận..............
Và.............quên Tớ củng đã quên................
Tớ cũng chẵng bik khóc ..........bik buồn nữa..............
Hạnh phúc...........Tớ rất muốn nó đến với Tớ.............Tớ muốn có một người đẻ chia sẽ...................
Mún có một bờ vai........
Mún có một bàn tay thật ấm ấp.....................
Nhưng..........giờ đây cãm xúc cũa Tớ đã hao mòn.............và tự nhiên Tớ mất hết niềm tin....chẵng còn tin ai nữa
Tớ muồn có 1 niềm tin để yêu 1 người...............!
và để hạnh phúc bên người đó.............giò đây Tớ cảm thấy CÔ ĐƠN....TRỐNG TRÃI .... Tớ sợ cái cãm giác cô đơn này lắm ý.......
Rất sợ..................!
Tớ cứ mã ngồi im trong bóng tối...........chờ đợi.........
Bik rằng...nó ko đến với Tớ...........nhưng Tớ vẩn cứ chờ ,cứ đợi............
Trống trãi...........chẵng có ai ỡ bên mỗi khi Tớ lạnh .............chẳng còn ai quan tâm đến Tớ nữa............
-BÉ nho?........!
cãm thấy bé nhỏ giữa cái thế giới bao la.............chẵng còn ai xung quanh .....................
Tớ sợ .............
Sự cô đơn đó............sự trống trãi đo................
Tớ muốn......
muốn được quan tâm..........
muốn có người bênh cạnh...........
muốn che chở...chia se?
muốn sự cô đơn trống trãi đó tan biến..........
và Tớ muốn Tớ ko làm 1 kon bé yếu đuối nữa..................niềm tin Tớ vẩn sẽ đầy ắp...Tớ ko muốn Tớ cứ mãi ngồi trong bóng tối thế này nữa...........
Tớ muốn thoát ra khỏi bóng tối ..........nhưng tai sao lại ko thể..........
Tớ vẩn sẽ im lặng chờ đợi 1 ngày hạnh phúc tìm đến bên Tớ............và mĩm cười với Tớ.............!!!!!!